GÓP Ý về MỘT GÓP Ý
Duyên-Lãng Hà Tiến Nhất
Nhà văn Duyên Lãng Hà Tiến Nhất |
Mới đây, tác giả Lê Tường An có phổ biến một bài viết mà ông gọi là “Một Góp Ý” để góp ý với bài viết của Ls Lê Duy San về vấn đề “Có Nên Tranh Luận với CS hay Việt Gian Cộng Sản Không? Vì vấn đề liên quan đến một số quí vị mà từ lâu, chúng tôi vẫn kính trọng về tuổi đời, tư cách, địa vị xã hội, trí thức, và nhất là tinh thần chống cộng, đặc biệt là Ls Lê Duy San với chúng tôi là chỗ thân tình, cho nên chúng tôi không dám quan trọng hóa vấn đề thành ra là một cuộc tranh luận hay tranh cãi, mà chỉ đóng góp thêm một vài ý kiến mong làm sáng tỏ thêm bài góp ý của ông Lê Tường An.
Trên nguyên tắc, chúng tôi hoàn toàn đồng ý với ý kiến của qúi vị là không nên tranh luận với Việt gian CS. Tôi còn muốn khẳng định thêm rằng, tranh luận với CS thà rằng lý sự với đầu gối còn hơn. Kinh nghiệm cho thấy, VGCS không bao giờ chịu chấp nhận dù nó thua. Lý do là vì kinh điển Marx không thừa nhận các khái niệm về sự thật và lẽ phải, chỉ có “CS phải thống trị thế giới”, thế thôi. Xin lấy một thí dụ, trong Hội Đàm Paris về vấn đề lập lại Hòa Bình ở VN, phái đoàn VNCH nêu ra vấn đề Bắc Việt đưa quân vào miền Nam để đòi, nếu Mỹ rút quân thì Bắc Việt cũng phải rút. Sự thật sờ sờ ra trước mắt mà CS Bắc Việt cãi và chối phăng. Cho đến khi VNCH trưng bằng cớ các tù binh CS miền Bắc bị bắt với tên tuổi, quê quán, đơn vị, chứng từ, thì VGCS trả lời chầy cối rằng “Mỹ xâm lược VN cho nên bất cứ người VN nào và ở đâu cũng có quyền và bổn phận đánh đuổi Mỹ”. Thế là huề. Để chấm dứt việc tham gia cuộc chiến, Mỹ đành phải thẩy lương tâm của mình cho chó ăn, chào thua cái lối tranh luận đó của VGCS, chịu đơn phương rút quân, ép VNCH ký vào Hiệp Định để cho quân xâm lược miền Bắc ở lại. Chuyện quan trọng trong vấn đề tranh luận hay không tranh luận là làm thế nào để nhận diện (identify) ra được tên A, tên B v.v. là Việt gian CS hay không là VGCS? Có nhiều chuyện rất ư là vô lý và trái khoáy hiện đang xẩy ra trong cộng đồng tỵ nạn của chúng ta, thí dụ như một kẻ tuyên bố công khai “chúng ta không nên lật đổ chế độ CSVN vì chế độ này được hàng trăm quốc gia trên thế giới công nhận …” lại được rất nhiều người mến mộ và cho là người chống cộng tích cực. Ngược lại, có người khác nói “tôi không chống cộng, chỉ chống bọn Việt gian bán nước” thì lại bị đổ lên đầu cái tội là CS nằm vùng. Hồ chí Minh và đảng CSVN ngày nay đã hiện nguyên hình là một lũ Việt gian bán nước. Chữ “Cộng Sản” chỉ còn là cái áo khoác ngoài của tên bán nước. Chúng ta chống cộng là tiêu diệt tên bán nước hay là chỉ cốt ý lột cái áo khoác ngoài của tên bán nước giục bỏ đi là xong chuyện? Không biết, trong hai người trên, ai là người thực sự chống cộng và ai là người mỵ chống cộng, ai là CS, ai QG? Nhận diện ra một tên VGCS trà trộn trong cộng đồng tỵ nạn chúng ta là chuyện khó, nhưng không phải là không làm được. Nếu chúng ta bỏ đi đầu óc phe phái, trừ căn cái thói quen nhận định theo cảm tính, đặt vấn đề nhận diện trên cơ sở “Lập trường”, và căn cứ vào các hoạt động của kẻ mà chúng ta muốn tìm hiểu, chúng ta sẽ có thể giải quyết được vấn đề chính xác và không mấy khó khăn.
Có lẽ chúng ta không ai không thừa nhận rằng hiện nay CS trà trộn vào trong cộng đồng rất nhiều, trong hầu như tất cả mọi lãnh vực. Có người còn bảo là đông như kiến. Ở đây Ls Lê Duy San chỉ nêu ra vấn đề đấu tranh trong lãnh vực truyền thông (tranh luận), nên chúng tôi cũng chỉ xin giới hạn bài viết trong lãnh vực này.
Vấn đề của Ls San nêu ra được sự hưởng ứng nồng nhiệt của tác giả Lê Tường An. Ông An đề ra nhiều biện pháp cụ thể và thiết thực để tẩy chay việc tranh luận với VGCS. Điểm đáng lưu ý là sự góp ý của tác giả Lê Tường An còn được cựu đại tá Paul Vân trịnh trọng giới thiệu : “Thiết tưởng bài góp y’ của tác giả Lê Tường An và trích đoạn nhận định của những thức giả như Lê Duy San, Hương Saigon v.v .. đáng quan tâm và trân trọng”.
Nếu chỉ có phần đầu không thôi thì phải nói là bài “Một Góp Ý” của tác giả Lê Tường An đáng quan tâm và trân trọng thật. Nhưng – một chữ nhưng nghiệt ngã – phần sau của “Một Góp Ý” có thể nói lại là bản án của một phiên tòa chỉ có chánh thẩm và biện lý cuộc mà nạn nhân – trong đó có chúng tôi – bị vô cớ kết tội khi không hề tưởng mình là tội phạm. Chúng tôi xin được trích đăng lại nguyên văn phần hai này như sau:
Trong những ngày vừa qua tôi học được rất nhiều từ những người trẻ dấn thân như tác giả Hương Saigon (HSG) và Amie Nguyễn. Những người tuy trẻ, nhưng không khờ khạo hoặc kém kinh nghiệm. Ngược lại, họ có can đảm, kiến thức, và nhiệt tình với quốc gia dân tộc. Họ rất nhạy bén, nhanh nhẹn dấn thân đánh đổ ngay ngụy biện, và tính cách thiên lệch của tác giả, đập tan mối đe doạ cho tình đòan kết của người Việt QG.
Cũng như các đọc giả bình thường khác, trước kia tôi từng đọc và cảm thấy bị thuyết phục bởi các tác giả như Lữ Giang, Hà Tiến Nhất, Sơn Tùng, v.v. vì họ “viết có sách mách có chứng”. Nghĩa là những gì họ viết đều dựa vào tin tức, sách vở, hoặc do các giới chức tuyên bố. Vì không có thì giờ cũng như không có cơ hội để đọc tất cả mọi tài liệu, tôi nông cạn và hầu như chấp nhận những gì các tác giả nầy viết.
Sau khi đọc một số bài phản luận của HSG, tôi phải thú nhận rằng tôi đã“giác ngộ”. Nhờ những phản luận nầy mà tôi thấy rõ rằng không phải “viết có sách, mách có chứng” là lúc nào cũng đúng và chân thật. Theo ngôn ngữ của tác giả HSG, bài viết của Lữ Giang chẳng hạn, là lối viết “lộng giả thành chân”, và thiên lệch do lựa chọn (selection bias — chọn tài liệu theo lập trường của mình).
Thật vậy, thữ đọc lại một đoạn của Lữ Giang viết trên diễn đàn nầy:
“Trước 30.4.1975, Tổng Thống Thiệu không hề biết Mỹ đang làm gì và Việt Cộng đang làm gì, ngay cả Mỹ đem miền Nam giao cho Trung Quốc từ năm 1972 ông cũng không biết. Ông cứ suy nghĩ và hành động theo cảm tính, ôm chặt “Bốn Không” và nhìn vào số tiền viện trợ Mỹ để quyết định số phận của miền Nam: Mỹ viện trợ 2 tỷ, ta sẽ giữ cả miền Nam. Mỹ rút xuống còn 700 triệu, ta thu nhỏ lãnh thổ lại, chỉ giữ từ Tuy Hoà trở vàọ.. Ông làm như miền Nam là của Mỹ, ông chỉ là người lính đánh thuê! Kết quả, thi hành những ý nghĩ ngông cuồng và thô thiển của mình, ông đã làm mất miền Nam trong không đầy 40 ngày, gây ra vô số tang tóc cho các chiến sĩ và dân chúng. Trên tỉnh lộ số 7 từ Pleiku về Tuy Hoà và trên các đường từ Huế đến Sai Gòn nơi nào cũng vung vãi đầy xe tăng, đại pháo, súng ống, quần áo trận…, máu, nước mắt và mồ hôi! “ [Lữ Giang]
Tôi xin chép lại phản luận của HSG:
“Ông Lữ Giang viết một cách trơn tru như một chú học trò lém lỉnh kể lại cho thầy giáo nghe những gì đã xãy ra về một cuộc “uýnh lộn” trong giờ nghĩ. Ông đưa ra những cáo buộc nghiêm trọng mà không có một dữ kiện nào để làm bằng chứng: Nào là “Tổng Thống Thiệu không hề biết Mỹ đang làm gì” nên làm mất MNVN. Nào là “Mỹ đem miền Nam giao cho Trung Quốc từ năm 1972”.
Đến nay chưa ai thấy tài liệu đáng tin cậy nào nói rõ ràng là “Mỹ đem miền Nam giao cho trung cộng.” Nhưng ông Lữ Giang viết lên đây như là một sự thật hiễn nhiên không phản bác được. Thật ra, Lữ Giang không còn đủ trí để nhận biết mình nói gì, bởi lẽ nếu Mỹ đã giao MNVN cho trung cộng rồi, thì còn gì để TT N.V. Thiệu làm mất?
Ông Lữ Giang có cách viết theo lối “lộng giả thành chân” rất “có hệ thống” . Ông luôn đưa ra những con số, ngày tháng và địa danh thật (như là năm 1973, 2 tỷ , 40 ngày, tỉnh lộ số 7 …) cũng như chép tài liệu từ báo chí rồi lồng vào đó những khẳng định theo định hướng của ông. Đây là một tiểu xảo tuyên truyền có nghiên cứu đã được áp dụng từ nhiều năm qua nhằm hướng dẫn quần chúng tin tưỡng vào một đường hướng chính trị mà tác giả (hoặc một quyền lực nào đó) mong muốn.” [HSG.]
Suy nghĩ cho kỹ, lý luận trên của HSG rất vũng và chính xác. Chính vì thế mà Lữ Giang chưa bao giờ chống đở được. Tam thập lục kế, ông chọn kế “CHẨU (TRỐN)” là lẽ đương nhiên.
Tóm lại, đối luận trên của HSG chống lại bài viết của Lữ Giang là một bằng chứng hùng hồn cho thấy rằng ta nên trực diện với những bài viết của bất cứ ai có hại cho chính nghĩa và cuộc chiến đấu của ngườ Việt QG chống cộng.
Nếu những đối luận nầy không làm cho kẻ ác tâm lùi bước nó cũng giúp cho đọc giả thấy rõ dả tâm của tác giả và không mắc bẩy của kẻ gian.
Trong thời đại truyền thông, một bài viết trong phút chốc có thể được truyền di khă’p năm châu. Để mặc cho CS va` VGCS tự do tuyên truyền mà không phản bác là một thái độ tiêu cực nguy hiểm.
Lê Tường An
Đọc đoạn văn trên đây, chúng tôi cảm thấy thật sự ngỡ ngàng và lo sợ, mình bỗng dưng trở thành CS hoặc VGCS lúc nào không hay. Ông Lê Tường An phát giác ra, và cựu đại Tá Paul Văn coi như gián tiếp xác nhận. Vì thế chúng tôi mới lên tiếng. Tuy nhiên, cũng cần phải có vài lời minh xác trước. Không phải tác giả Lê Tường An nêu tên tôi [Hà Tiến Nhất] trong bài viết của ông mà chúng tôi lên tiếng. Chúng tôi lên tiếng vì sự việc chứ không vì con người. Và vì sự việc nên xin đừng hiểu lầm là chúng tôi tự biện hộ, hoặc bênh vực ông Lữ Giang hay ông Sơn Tùng, mà chỉ cố ý làm sáng tỏ sự việc là chính.
Như ông Lê Tường An viết, nhờ có các vị nữ lưu trẻ tuổi nhiều kiến thức, giầu kinh nghiệm, can đảm, nhiệt tình với quốc gia dân tộc, và dám dấn thân như các bà Hương Saigon, Amie Nguyễn khai nhãn giới cho mà ông đã “ngộ” được chân lý. Một là không phải “viết có sách, mách có chứng” (tức dẫn chứng) là lúc nào cũng đúng và chân thật. Hai là các tác giả Lữ Giang, Hà Tiến Nhất, Sơn Tùng v.v. viết đều là ngụy biện, thiên lệch, và là mối đe dọa cho tình đoàn kết của người Việt quốc gia? Từ những điều đã ngộ ra này, và bởi vì vấn đề nằm trong chủ đề “có nên tranh luận với VGCS chăng”, người đợc có thể tìm ra được kết luận ẩn ở bên trong là, Duyên Lãng Hà Tiến Nhất, Lữ Giang và Sơn Tùng là Việt gian cộng sản, chẳng nên tranh luận với những người này làm gì?
Đây là một kết luận hết sức hàm hồ và võ đoán, có thể do bởi bà Hương SG, Amie Nguyễn và ông Lê Tường An cả ba thiếu hiểu biết về vấn đề bình luận thời sự trong giới gõ keyboard của cộng đồng tỵ nạn chúng ta hiện nay. Vì thế mà chúng tôi thấy cần thiết phải trình bầy ít nữa là đại cương về vấn đề này.
Hiện nay trên các phương tiện truyền thông của người Việt tỵ nạn tại hải ngoại, nhất là trên internet, thấy xuất hiện khá nhiều nhà bình luận thuộc nhiều khuynh hướng khác nhau, trong đó có hai khuynh hướng nổi bật. Một, chúng tôi gọi là trường phái “Trăng Liên Sô Tròn Hơn Trăng Mỹ”. Hợp từ này xưa rồi, nên xin tạm đổi là trường phái “Mỹ nhất định thắng, Tầu nhất định thua” hợp thời hơn. Nói trắng ra là trường phái viết bình luận theo định hướng, nôm na là tuyên truyền. Tuyên truyền cho ai, bạn đọc nhận ra cũng chẳng khó khăn gì. Trường phái này ở đây chúng tôi xin miễn bàn tới. Hai là trường phái “Truyền thông vị truyền thông”, mà người Mỹ diễn dịch là “We report, you decide”. Trường phái này “no pay” nên trung thực, nhưng lại rất thường gặp éo le, trăm cay nghìn đắng, bởi vì lối viết này vừa không đáp ứng thị hiếu của các phe phái chống cộng, vừa không hạp với NQ 36 của VGCS, cũng chẳng khoái khẩu đối với chú Sam.
Trong các bài bình luận thời sự, dù là bình luận nhân vật hay bình luận sự kiện, chúng tôi không phủ nhận rằng nhiều khi suy nghĩ có thể chủ quan. Nhưng dù chủ quan hay khách quan thì thời gian và diễn biến tình hình cũng sẽ làm sáng tỏ hết. Quí bà Hương SG, Amie Nguyễn và ông Lê Tường An sao mà không biết, lý luận thuyết phục nhất là lý luận có dẫn chứng cụ thể. Muốn đánh đổ lý luận có dẫn chứng thì phải chứng minh rằng những chứng cứ kia là ngụy tạo hoặc không thật. Như ta thấy trên đây, bà Hương SG khi phản bác ông Lữ Giang đã không lý luận, lại không đưa ra bằng chứng chứng minh, mà cũng chỉ “viết trơn tru như một học trò lém lỉnh (lời bà HSG)”, rồi kết luận rằng lối viết của Lữ Giang là “lộng giả thành chân” và “thiên lệch do lựa chọn”. Như thế là sao đây?
Nếu phê phán ông Lữ Giang lộng giả thành chân thì có phải bà Hương SG trổ tài “lộng chân thành giả?” Siêu thật.
Xin nêu lên một số thí dụ để chứng minh luận điểm trên của chúng tôi: thời gian và diễn biến của tình hình sẽ làm sáng tỏ các vấn đề.
1. Trong vụ Trần Trường, ông Lữ Giang (Tú Gàn) đề nghị giải pháp nên dùng lời nhỏ nhẹ, khuyên bảo anh ta vài câu là êm chuyện chứ không cần phải biểu tình rầm rộ. Ý kiến này quá chủ quan. Ngay vào thời điểm đó ông Lữ Giang đã tỏ ra là sai lầm và không tưởng, bị chống đối là đúng.
2. Trong vụ Lê Thị Công Nhân, khi chúng tôi phổ biến bài viết “Thánh nữ, đứa con của thằng cuội”, thì rất nhiều người nhao nhao xỉ vả, chửi rủa tôi. Tôi phải nén đau và cắn răng chịu đựng. Nhưng bây giờ thì mọi sự đã được chứng minh, Lê Thị Công Nhân là con thằng cuội hay Chị Hằng trên Cung Quảng. Không còn thấy ai bê thánh nữ lên bàn thờ để đốt nhang khấn vái. Tôi hết còn bị nghe tiếng chửi rủa.
2. Vụ VNCH mất nước ngày 30-4-1975, ông Lữ Giang chê TT Nguyễn Văn Thiệu không biết Mỹ và VC đang làm gì, và từ năm 1972 Mỹ giao miền Nam cho Tầu cộng mà TT Thiệu cũng không hay biết. Thật tội quá! Chuyện mất miền Nam như thế nào, nhìn vào diễn biến của tình hình, sự liên hệ giữa Mỹ, Tầu cộng, và VC từ đó đến nay thì thấy thôi. Đòi hỏi ông Lữ Giang phải trưng văn tự bằng chứng Nixon giao VN cho Mao Trạch Đông thì ông tìm ở đâu ra! Bà HSG có hỏi Ts Thayer, chuyên gia hàng đầu về các vấn đề VN thì ông này chắc cũng chịu thua.
3. Vụ dàn Khoan HD 981 của Tầu cộng xâm phạm thềm lục địa VN mấy tháng trước, ngay từ mấy ngày đầu, chúng tôi đã tiên đoán đây chỉ là một cuộc cờ và nó sẽ mau chóng tàn lụi. Thế mà thiên hạ cũng nhao nhao chửi tôi tối tăm mặt mũi. Trong bài viết “Cuộc cờ tàn trên Biển Đông” tôi nêu ra hai vấn đề. Một là sẽ không thể có chiến tranh giữa Mỹ và Tầu cộng lúc này. Và hai là ông Ts Cù Huy Hà Vũ lãnh sứ mệnh đi Mỹ vận động lập liên minh quân sự. Bạn đọc thử nghĩ coi, lãnh đạo chính trị là những nhà buôn. Có anh lái buôn nào hi sinh cái lợi lớn để bảo vệ cái lợi nhỏ không? Cái dàn khoan là gì so với những cái lợi lớn của Tầu hiện nay, thí dụ khoản nợ hàng ngàn ngàn tỷ bạc Tầu cho Mỹ vay. Chiến tranh xẩy ra thằng Tầu không sợ Mỹ giựt nợ sao? Thứ hai là vấn đề liên minh quân sự giữa Mỹ và VGCS. Cho đến nay, ông Ts Cù Huy Hà Vũ vận động lập liên minh này đến đâu rồi. Nếu Mỹ có ý định liên minh quân sự với VN thì họ đã ký với cụ Diệm rồi chứ phải đợi đến bây giờ sao? Ông Minh Tâm chửi tôi “địt mẹ hai thằng Hà Tiến Nhất, Khương Tử Dân. Nước sắp mất , ai làm sao dược để cứu nước khỏi lọt vô tay chệt là đươc. Bọn bây ăn cơm hay ăn cứt , ăn con cặc gì mà ngu si đần độn”. Nếu ông Ts Cù Huy Hà Vũ, một tên CS nòi, dùng khổ nhục kế, lôi kéo được Mỹ chịu lập liên minh đánh thắng Tầu thì ai sẽ là người cai trị VN nếu không phải là đảng VGCS của Cù Huy Hà Vũ. Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa. Làm tôi Tầu khựa hay làm tôi bọn tư bản Mỹ cũng xê xích tám lạng nửa cân. Tư bản Mỹ nó giúp không à? Một ngàn năm sau khi thắng Tầu rồi, nhân dân VN có tiêu diệt nổi VGCS không? Cuộc cờ trên Biển Đông đã tàn và còn tàn rất sớm, sao không thấy ông Tâm Minh chửi tiếp tục?
Ông Lê Tường An được giác ngộ là nhờ các bà HSG và Amie Nguyễn. Hai bà đọc các tác giả Lữ Giang và Sơn Tùng thế nào thì chúng tôi không biết, nhưng riêng với tôi [Hà Tiến Nhất], nếu tôi không lầm thì chỉ thấy có bà HSG đọc một lần bài “Dòng Chính” của tôi và bà có lên tiếng bình phẩm.
Đại khái bà cho rằng tôi chẳng hiểu chữ “dòng chính” trong tiếng Mỹ là gì. Tôi có được một chút hãnh diện là bài viết này của tôi được đón nhận một cách rất quảng đại. Có vị linh mục bảo tôi nên dịch sang tiếng Anh. Lại có cả một người Mỹ, ông David Kupelian, phó Chủ Tịch và là Chủ Sự Điều Hành của trang mạng WND (WorldNewsDaily) mà ngày đó tôi còn là một độc giả thường trực, gởi e-mail tán dương bài viết của tôi. Chỉ có vài người trong đó có bà HSG phê phán bất lợi cho tôi. Chị Hoàng Dược Thảo sợ tôi không biết bài phê bình của bà HSG nên forward cho tôi và hỏi “Anh có đọc thư này của “bà” Hương Saigon chưa?” Như tôi đã nhận định ở trên, bà HSG lạc đề vì không nắm được topic của bài viết, nên tôi thấy không cần thiết phải trả lời bà. Vả lại, cũng may lúc đó có ông Vân Anh trả lời bà HSG giúp tôi rồi.
Chỉ mới tung một hư chiêu thôi thì bà Hương SG đã phát ra đủ công lực để “khai nhãn giới” cho ông Lê Tường An. Dễ sợ thật. Ông An từ đó đã có thể identify được ngòi bút nào là CS, ngòi bút nào QG để quyết định nên tranh luận hay không nên tranh luận. Kẻ hèn này cảm phục những nhà chống cộng này vô cùng, không dám nói gì hơn là hoàn toàn bái phục. Chưởng lực của bà Hương Saigon quá thâm hậu và nhãn giới của quí ông Lê Tường An quá tinh tường, đúng với câu Tây nó thường nói: “tel maitre tel valet”. Hết ý!
Ngày 5 tháng 9 năm 2014
Duyên-Lãng Hà Tiến Nhất
————–
Ý kiến của BBT BCT: Tuy bài viết trên không phản ảnh lập trường của BCT nhưng chúng tôi cũng xin đăng tải để quý vị độc giả có cái nhìn luận giá cho tư tưởng của đôi bên hầu rút ra được một quyết định hay ho trong việc tranh luận giữa người quốc gia với nhau. Nếu đối tượng là Việt Gian CS “nòi” thì chẳng cần phải tranh luận vì không ai đem nước đổ lá môn (hay đầu vịt)… tuy nhiên cũng có những con vịt hoang thèm nước ưa tắm gội thì chúng ta cũng nên tưới nước cho chúng để chúng theo ta về ao nhà. Ngoài ra cũng cần biết loài nhím là loại sinh vật yếm thế, chúng chỉ có thể gần gủi nhau mà thôi chứ không để ai khác đụng vào chúng, nuôi bọn này không có lợi vì mỗi cọng lông nhọn của chúng là những bài thơ ca tụng giặc Cọng chỉa thẳng vào mắt thiên hạ sinh ra dị ứng cho thị giác.
Trường Sơn